Hai cô gái tên Thảo. Số phận lại cho họ thêm một cái giống
nhau: họ cùng yêu một người.
Hùng đẹp trai, lịch thiệp, là sỹ quan quân đội.
Minh Thảo hiền lành, nhỏ nhẹ như con mèo con ngoan ngoãn. Cô
không đẹp nhưng nền nã, duyên dáng.
Thạch Thảo mạnh mẽ, thông minh, và rất có khiếu hài hước.
Nếu Minh Thảo cho anh cảm giác muốn che chở bảo vệ thì cô Thạch Thảo khiến anh luôn cảm thấy thú vị bởi sự lạc quan sắc sảo.
Tình yêu thuộc về vấn đề cảm xúc nhưng hôn nhân lại là chuyện
khác. (Cô gái anh cưới không chỉ là vợ anh, cô ấy còn sẽ là mẹ của con anh, là
con dâu của ba mẹ anh, là người bên cạnh anh trong tất cả mối quan hệ xã giao.)
Anh bắt đầu bối rối, Minh Thảo là một bến đổ yên bình ao ước của
rất nhiều người trong đó có anh. Thế nhưng anh thích lắm cái sự nồng nhiệt
trong đôi mắt tinh nghịch của cô gái miền sơn cước Thạch Thảo.
Một tháng đi công tác xa, đó là cơ hội để anh bình tâm suy
nghĩ, qua rồi những tháng năm tuổi trẻ lãng mạn của một chàng trai trí thức
nhưng không kém phần lãng tử, anh phải cưới vợ.
Hai cô gái đều ý thức được rằng một trong 2 cô sẽ là vợ anh.
Có cô gái nào yêu mà chẳng ao ước được làm cô dâu, có tình yêu nào không chiếm
hữu?
Thảo Minh như bừng tỉnh, dường như phụ nữ trở nên mạnh mẽ khi đứng
trước sự tranh giành hay cái bản chất đàn bà trong cô bị đánh thức? Cô dùng đủ
mọi cách, từ việc “hối lộ” cô em chồng, lấy lòng mẹ chồng, đến cả tạo ra nhiều tin
đồn không hay cho "đối thủ". Cô chạy đôn chạy đáo, vội vội vàng vàng lúc nào cũng
suy đi tuy tới. Cười với người này, mua quà tặng người kia…
Và trời không phụ lòng người, sau bao nhiêu vất vả, cô đã là
người chiến thắng. Cô sẽ trở thành vợ anh, sẽ là người đi với anh đến cuối cùng
của tình yêu.
Chiều hôm đó, cô chủ động hẹn gặp cô Thảo kia. Khác xa với những gì cô tưởng, cô ấy chẳng buồn rầu, cũng chẳng có vẻ gì là oán hận ganh ghét với
cô.
Lạ nhỉ, cô ta là kẻ thua cuộc, cái con người thua cuộc đó lại
vẫn đang ngồi thản nhiên đọc sách, niềm nở cười khi cô tới, tự nhiên trong suốt
buổi nói chuyện.
Cô loạng choạng làm đổ tách trà. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy tự
ti, cô ghen tị với cái vẻ điềm đạm, bình thản kia.
Bây giờ thì cô đã biết, biết rằng cô chưa bao giờ thắng cả, bởi trước khi có được người mình yêu, cô đã tự đánh mất bản
thân mình.
E nhóc xin phép chưa mà dám chôm hình rứa ??
Trả lờiXóaCon là 1 đứa trẻ ngoan mà, bác bận hay sao mà lâu nay sao bác ko lên fb :)
XóaChán face rùi khi mô hết chán lên lại
XóaCon đã xin phép bác trước khi mang qua, bi giờ thì cảm ơn vậy, hy vọng sự hợp tác nhiều hơn nữa :v
Xóa