Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Nắng có đợi hoàng hôn?



Ngày đi, hắn đi như trốn chạy. Bởi hắn chỉ muốn đi mà chẳng cần biết đi đâu. Hắn đang ở quê và thế là hắn trốn vào thành phố. (cũng có những kẻ làm ngược lại, nhưng họ đều giống nhau).
Hương của hắn bất ngờ theo chồng và hắn mãi vẫn chưa hỏi lý do. Thi thoảng, hắn cũng chợt nhớ tới nhưng rồi nhanh chóng lao vào công việc, hắn sợ, sợ…bị rảnh.

Hắn đi biệt tăm, gần chục năm trời.  Xa lắc rồi cái làng quê có lũy tre làng bao quanh, có dòng sông chảy ngược về phía núi, có những buổi chiều chập chờn khói.
Khái niệm về ăn Tết với hắn chưa bao giờ có. Mỗi năm khi mà dòng người bắt đầu chen chúc nhốn nháo kéo về, khi cành mai phương nam bắt đầu chi chít nụ, là hắn cũng bắt đầu một nỗi nhớ. (tại sao phải nhớ khi mà hắn có bao giờ quên?)

 Hắn từng bảo, người yêu hắn rất giống mẹ hắn, hắn yêu Hương bởi vẻ dịu hiền, cần mẫn, với hắn đó mới là nét đẹp muôn đời của phụ nữ.
Hương của hắn (của hắn?) từng cười giòn tan “cảnh báo”, “Em sẽ có lúc rời bỏ anh, chỉ có tình yêu của mẹ mới là thứ tình yêu chung thủy nhất, đừng dại dột đánh đổi, so sánh bất kỳ người phụ nữ nào với mẹ, chẳng ai xứng đáng đâu”.
Rồi Hương của hắn chuyển công tác và lấy chồng. Mọi thứ diễn ra bình thường, chẳng có gì vội vã nhưng sao với hắn đột ngột quá!
Tình yêu của họ chẳng biết bắt đầu lúc nào mà đến lúc kết thúc cũng chẳng ai nói một lời. Nhưng hắn vẫn tin tình yêu đó là có thật, chứ không phải hắn ảo tưởng, dù chẳng có lời hứa hẹn, thề thốt nào làm chứng cho cả.

.
.
.
.
.


Tết năm nay, hắn nhận được điện thoại của anh, mẹ hắn ốm nặng, bà bảo trước lúc đi bà muốn gặp hắn. Hắn về, cũng vội vã như lúc đi (nhưng chắc chắn là có khác nhau).
Hôm đó hắn túc trực bên giường bệnh, nghe mẹ hắn nói, nói nhiều lắm, nói hết những gì mà bao năm qua bà chất chứa.
Chẳng ai biết hắn đã suy nghĩ những gì sau một đêm thức trắng, mà sáng ra hắn tươi tỉnh vui vẻ hẳn. Hắn đi thăm hỏi bà con, bồng bế ôm hôn mấy đứa cháu, hắn kể với anh hắn định xây lại nhà như thế nào, làm vườn rau ở đâu, vườn rộng thế sao anh không nuôi gà, ao nhà mình dạo này nuôi cá gì….

Chiều về, ngõ vườn sạch sẽ, lòng hắn bình yên khi thấp thoáng thấy bóng mẹ hắn đang ngồi nhặt củi khô đun bếp.
Đêm qua hắn thức suốt đêm để nghĩ về cái lý do mà chừng ấy năm tha phương hắn luôn phải dằn vặt. Là lỗi do mẹ hắn định kiến vô lý mà Hương của hắn thì quá tự trọng,  hay lỗi do 2 người hắn đã không đủ tin tưởng vào tình yêu để rồi dễ dàng từ bỏ?



Hắn nhìn về phía mặt trời le lói…Lỗi lầm là của quá khứ- rốt cụt đầu óc rối bời của hắn cũng kịp nghĩ ra trước...lúc hoàng hôn.
Gian nhà nhỏ nghi ngút khói bếp và mùa xuân về…..! 










  



7 nhận xét:

  1. " Hắn" nì sao có gì nghe tồi tội zậy Hạ? TEM nhen! chúa nhựt an lành!
    Cài thêm mấy icon xài cho zui đi Hạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. È, hắn buồn quá. Èo, Hạ hem biết cài chỗ mô @@ Để từ từ rồi mò xem.

      Xóa
  2. Con trai đứa nào cũng tìm người yêu giống mẹ thế nhỉ?
    P/S: Kinh nghiệm từ các chàng trai trong ...gia đình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc rứa, con gái có ngược lại ko Chấm?

      Xóa
    2. Chả biết. À dạo này bỏ bê blog quá nhé!

      Xóa
  3. Những người con trai yêu thương kính trọng Mẹ, thì đó chính là những người đàn ông đích thực cũa Gia Đình,,,

    Trả lờiXóa