Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Xuân trong em


Tôi sang thăm chị vào một ngày cuối năm. Nhà chị tít trong xóm. Chị là bạn học của chị tôi từ ngày bé, lớn lên lại là đồng nghiệp. Rồi chị tôi công tác, lập gia đình ở xa nên thi thoảng tôi “nhiệm vụ” ghé thăm chị.

Nhà cửa vắng vẻ, chẳng có dấu hiệu nào là Tết. Trước ngõ mấy cây dừa cao tít cứ lơ lửng mấy trái già. (Sớm không rụng, muộn không rụng, biết đâu rụng ngay lúc mềnh đi qua.:(.)
Tôi tròn mắt thấy chị đang vắt vẻo trên thang để…sửa điện. Chị hả miệng cười ha hả, “Em vô nhà đi, cái bóng ni lâu quá rồi, chập chờn lúc sáng lúc không”
Chị loay hoay trà nước, ái ngại quét bụi bặm trên ghế, nhanh tay vơ nốt cái màng nhện giăng ngang bàn. Chị hồ hởi thỏi thăm ba má, chuyện học hành, rồi đến chị tôi, 2 đứa nhóc.
Đến đó, chúng tôi cùng im lặng. Ngoài sân mấy con gà con lơ ngơ dạo qua dạo lại. Phía trời xa xa, từng nhóm chim xếp hình chữ V bay về núi.


Nghe bảo ngày xưa có đợt lính về đây làm công trình, một lần chị đi dạy về bị ngất xỉu được một bác sỹ quân y cứu. Tình yêu của họ bắt đầu từ đó.
Sau khi kết thúc, anh hứa về Bắc và sẽ quay trở lại xin hỏi cưới chị. Mà cái ngày “sẽ” đó 8 năm qua vẫn chưa tới. Từ hồi chị 26, đến giờ.
Bạn bè, gia đình đều bảo chị có chồng đi, chờ đợi chi nữa. Có người nhẹ nhàng nhắc, đàn ông là chúa hứa hẹn, người cay cú rằng cái bọn đàn ông Bắc, 100 thằng tới 99 thằng đểu. (xl, tớ chỉ là trích dẫn).
Còn chị tôi bảo ngán tới cổ cứ mỗi lần đến nhà chị là chị lại kể chuyện anh, kể dài, kể tha thiết, kể tự hào, kể cứ y như cái con người ấy chỉ mới đi hôm qua đây thôi.
Nhìn gương mặt gầy gò chi chít tàn nhang, đôi gò má cao và nét mày nhợt nhạo, sao tôi thấy chị…xấu quá.  
(Tôi bất giác bật ra cái ý nghĩ, bây giờ anh ta có quay trở lại cũng chẳng cưới chị đâu.)



Chị tôi đã có lần muốn nhờ bạn bè tìm anh, để hỏi dứt khoát, để chị còn lấy chồng, để chị thôi chờ đợi, để chị hết mơ tưởng. Sự chờ đợi của chị khiến người thân nổi đóa, nổi cáu, nổi điên ấy chứ.
(Cơ mà nếu bắt gặp một người mộng du đang lơ lửng trên nóc nhà, thì bạn có nên đánh thức họ không?
Rồi thì bản thân họ có muốn được đánh thức không?)
Cơ mà bao giờ qua cơn mơ?!






"Chị, không có người sửa điện nhưng căn nhà của chị sẽ tươi sáng nếu chị đứng lên mở toang cửa ra. Ngoài đó, có mùa xuân đang về."




Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

Yêu



Hai cô gái tên Thảo. Số phận lại cho họ thêm một cái giống nhau: họ cùng yêu một người.
Hùng đẹp trai, lịch thiệp, là sỹ quan quân đội.
Minh Thảo hiền lành, nhỏ nhẹ như con mèo con ngoan ngoãn. Cô không đẹp nhưng nền nã, duyên dáng.
Thạch Thảo mạnh mẽ, thông minh, và rất có khiếu hài hước.
Nếu Minh Thảo cho anh cảm giác muốn che chở bảo vệ thì cô Thạch Thảo khiến anh luôn cảm thấy thú vị bởi sự lạc quan sắc sảo.


Tình yêu thuộc về vấn đề cảm xúc nhưng hôn nhân lại là chuyện khác. (Cô gái anh cưới không chỉ là vợ anh, cô ấy còn sẽ là mẹ của con anh, là con dâu của ba mẹ anh, là người bên cạnh anh trong tất cả mối quan hệ xã giao.)
Anh bắt đầu bối rối, Minh Thảo là một bến đổ yên bình ao ước của rất nhiều người trong đó có anh. Thế nhưng anh thích lắm cái sự nồng nhiệt trong đôi mắt tinh nghịch của cô gái miền sơn cước Thạch Thảo.
Một tháng đi công tác xa, đó là cơ hội để anh bình tâm suy nghĩ, qua rồi những tháng năm tuổi trẻ lãng mạn của một chàng trai trí thức nhưng không kém phần lãng tử, anh phải cưới vợ.


Hai cô gái đều ý thức được rằng một trong 2 cô sẽ là vợ anh. Có cô gái nào yêu mà chẳng ao ước được làm cô dâu, có tình yêu nào không chiếm hữu?
Thảo Minh như bừng tỉnh, dường như phụ nữ trở nên mạnh mẽ khi đứng trước sự tranh giành hay cái bản chất đàn bà trong cô bị đánh thức? Cô dùng đủ mọi cách, từ việc “hối lộ” cô em chồng, lấy lòng mẹ chồng, đến cả tạo ra nhiều tin đồn không hay cho "đối thủ". Cô chạy đôn chạy đáo, vội vội vàng vàng lúc nào cũng suy đi tuy tới. Cười với người này, mua quà tặng người kia…
Và trời không phụ lòng người, sau bao nhiêu vất vả, cô đã là người chiến thắng. Cô sẽ trở thành vợ anh, sẽ là người đi với anh đến cuối cùng của tình yêu.
Chiều hôm đó, cô chủ động hẹn gặp cô Thảo kia. Khác xa với những gì cô tưởng, cô ấy chẳng buồn rầu, cũng chẳng có vẻ gì là oán hận ganh ghét với cô.
Lạ nhỉ, cô ta là kẻ thua cuộc, cái con người thua cuộc đó lại vẫn đang ngồi thản nhiên đọc sách, niềm nở cười khi cô tới, tự nhiên trong suốt buổi nói chuyện.





Cô loạng choạng làm đổ tách trà. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy tự ti, cô ghen tị với cái vẻ điềm đạm, bình thản kia. 
Bây giờ thì cô đã biết, biết rằng cô chưa bao giờ thắng cả, bởi trước khi có được người mình yêu, cô đã tự đánh mất bản thân mình.




















Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Nắng có đợi hoàng hôn?



Ngày đi, hắn đi như trốn chạy. Bởi hắn chỉ muốn đi mà chẳng cần biết đi đâu. Hắn đang ở quê và thế là hắn trốn vào thành phố. (cũng có những kẻ làm ngược lại, nhưng họ đều giống nhau).
Hương của hắn bất ngờ theo chồng và hắn mãi vẫn chưa hỏi lý do. Thi thoảng, hắn cũng chợt nhớ tới nhưng rồi nhanh chóng lao vào công việc, hắn sợ, sợ…bị rảnh.

Hắn đi biệt tăm, gần chục năm trời.  Xa lắc rồi cái làng quê có lũy tre làng bao quanh, có dòng sông chảy ngược về phía núi, có những buổi chiều chập chờn khói.
Khái niệm về ăn Tết với hắn chưa bao giờ có. Mỗi năm khi mà dòng người bắt đầu chen chúc nhốn nháo kéo về, khi cành mai phương nam bắt đầu chi chít nụ, là hắn cũng bắt đầu một nỗi nhớ. (tại sao phải nhớ khi mà hắn có bao giờ quên?)

 Hắn từng bảo, người yêu hắn rất giống mẹ hắn, hắn yêu Hương bởi vẻ dịu hiền, cần mẫn, với hắn đó mới là nét đẹp muôn đời của phụ nữ.
Hương của hắn (của hắn?) từng cười giòn tan “cảnh báo”, “Em sẽ có lúc rời bỏ anh, chỉ có tình yêu của mẹ mới là thứ tình yêu chung thủy nhất, đừng dại dột đánh đổi, so sánh bất kỳ người phụ nữ nào với mẹ, chẳng ai xứng đáng đâu”.
Rồi Hương của hắn chuyển công tác và lấy chồng. Mọi thứ diễn ra bình thường, chẳng có gì vội vã nhưng sao với hắn đột ngột quá!
Tình yêu của họ chẳng biết bắt đầu lúc nào mà đến lúc kết thúc cũng chẳng ai nói một lời. Nhưng hắn vẫn tin tình yêu đó là có thật, chứ không phải hắn ảo tưởng, dù chẳng có lời hứa hẹn, thề thốt nào làm chứng cho cả.

.
.
.
.
.


Tết năm nay, hắn nhận được điện thoại của anh, mẹ hắn ốm nặng, bà bảo trước lúc đi bà muốn gặp hắn. Hắn về, cũng vội vã như lúc đi (nhưng chắc chắn là có khác nhau).
Hôm đó hắn túc trực bên giường bệnh, nghe mẹ hắn nói, nói nhiều lắm, nói hết những gì mà bao năm qua bà chất chứa.
Chẳng ai biết hắn đã suy nghĩ những gì sau một đêm thức trắng, mà sáng ra hắn tươi tỉnh vui vẻ hẳn. Hắn đi thăm hỏi bà con, bồng bế ôm hôn mấy đứa cháu, hắn kể với anh hắn định xây lại nhà như thế nào, làm vườn rau ở đâu, vườn rộng thế sao anh không nuôi gà, ao nhà mình dạo này nuôi cá gì….

Chiều về, ngõ vườn sạch sẽ, lòng hắn bình yên khi thấp thoáng thấy bóng mẹ hắn đang ngồi nhặt củi khô đun bếp.
Đêm qua hắn thức suốt đêm để nghĩ về cái lý do mà chừng ấy năm tha phương hắn luôn phải dằn vặt. Là lỗi do mẹ hắn định kiến vô lý mà Hương của hắn thì quá tự trọng,  hay lỗi do 2 người hắn đã không đủ tin tưởng vào tình yêu để rồi dễ dàng từ bỏ?



Hắn nhìn về phía mặt trời le lói…Lỗi lầm là của quá khứ- rốt cụt đầu óc rối bời của hắn cũng kịp nghĩ ra trước...lúc hoàng hôn.
Gian nhà nhỏ nghi ngút khói bếp và mùa xuân về…..! 










  



Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Nhỏ và lớn

Cô yêu Nguyên có lẽ vì anh hợp với anh trai cô. Khi cả ba ngồi với nhau, hai người họ nói chuyện toàn bê tông cốt thép- những thứ mà cô chẳng biết mô tê gì, nhưng cô luôn cảm giác thân quen như gia đình.


Nguyên thường véo má cô bảo “anh yêu em vì chỉ em mới có thể làm anh cười vui như thế này”.
Tình yêu của họ cũng yên bình như cái cảm giác cả hai gieo vào lòng nhau, những buổi chiều đạp xe dạo quanh bờ biển, những cuối tuần rủ nhau đi tìm anh cô, mùa tháng Tư anh đèo cô đi dưới trời rợp pháo hoa... Anh cô thường đùa “Thằng Nguyên xấu số vớ phải mi”. Đổi lại anh ta cũng rất ra vẻ người lớn khi dặn dò Nguyên “Con bé ta hắn còn con nít, hắn mà bướng mi phải nhường nó”. Nguyên lặp lại bộ mặt nghiêm nghị của  ông anh trai rồi cả hai hả miệng cười ngất.
.
.
.
.

Họ chia tay nhau trong sự ngỡ ngàng của ông anh trai, không dằn vặt, không níu kéo, Nguyên bảo anh luôn trọng quyết định của cô. Anh hỏi lý do và cô cười nhẹ nửa như đùa, vì chuyện đôi giày anh à!
Anh ta cười ngặt ngẽo: “cô bé con ơi, em đúng là đồ trẻ con. Chỉ vì đôi giày bẩn, em ngồi đợi anh thêm có chút xíu mà em đòi chia tay ư?”



 Bà cụ già lụ khụ ăn trầu rồi lỡ nhả nước trầu lên đôi giày mới cậu cháu trai đặt ở góc nhà. Cậu ta xỏ giày vào hậm hực trợn mắt quát, bà run rẫy rút luôn cái khăn vẫn dùng lau miệng cúi xuống. “Nội lập nhập không thấy đường, để nội lau…”
Ngày còn yêu nhau, Nguyên thường bảo sao anh chẳng hiểu hết cô. Có lẽ, anh chẳng thể hiểu tại sao cô đột ngột bỏ về không đi xem bộ film mà cô phải chờ đợi cả tháng để được xem cùng anh.

Ờ, thì chỉ vì chuyện nhỏ như...đôi giày!